Monday 2 January 2017

Đôi tay tôi lạnh cóng, đút vội vào túi để phần nào đó được ấm hơn....Anh vẫn chưa đến, anh hứa sẽ gặp tôi ở đây nhưng thiệt tình...chả thấy đâu. Rồi một...


Cuộc sống của em khi có anh dường như tươi đẹp hẳn lên. Trong suốt khoảng thời gian khi chưa gặp anh, em là một cô gái chẳng hề biết đến cái gọi là nỗi buồn hay sự trống rỗng. Đôi khi, em thấy tim mình như ngừng đập trong phút chốc, mệt mỏi đôi chút rồi lại thôi. Em cũng chưa bao giờ mơ mộng vô ích, chỉ đơn thuần làm mọi chuyện vì một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai của mình mà thôi.
Cho đến khi em gặp anh, cuộc sống của anh cũng như là cuộc sống của em, mọi cảm xúc vui buồn anh trải qua, em đều mong muốn rằng mình sẽ nhận được một phần để sẻ chia cùng anh. Anh, người mà em yêu thương hơn cả bản thân mình, em bắt đầu biết lo lắng, biết âu sầu, biết cả hạnh phúc và biết cả làm nũng....
Niềm tin đã không còn, thì cũng đừng nên buồn khi nó mất đi...
Em không phải là cô gái dễ vui chỉ vì những điều nhỏ nhặt nhưng nếu nó đến từ anh thì em sẽ cười không ngớt. Em không hề dễ dãi, vì trước khi gặp anh, em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai nhiều đến như vậy, sẽ ôm ai nồng nàn và đầm ấm như vậy. Em chưa bao giờ làm phiền lòng ai, anh cũng thế, anh luôn biết cách để mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Em không giỏi trong việc an ủi người khác, nhưng đối với anh - cả thế giới của em khi buồn, em sẽ luôn làm mọi cách để anh vui.
Anh luôn tạo nhiều bất ngờ cho em, luôn làm em cảm động bởi một hành động nhỏ hay to lớn hơn là một món quà. Đặc biệt, là vào mùa đông năm ấy, anh mua tặng em một chiếc áo len, mặc dù nó khá rộng với em nhưng em cũng sẽ vui vẻ nhận vì nó quá đặc biệt trong mùa lạnh này. Nhưng rồi mùa đông năm nay, cũng với chiếc áo len ấy, em vẫn mặc để ra ngoài trong mùa giá rét này...nhưng nó không còn đặc biệt nữa rồi. Em đã mất anh chỉ sau một hai ngày sau đó, bàn tay của em đã không đủ sức lực và ấm áp để níu anh ở lại...
Anh đã ra đi, ra đi mãi mãi, ra đi sau khi anh hứa sẽ ở bên em suốt đời, để lại cho em một khoảng trống trong đời mà trước kia anh đã lấp đầy nó. Bây giờ, cuộc sống của em vẫn sẽ như lúc trước, trở lại là em của ngày xưa với trái tim lạnh...nhưng năm nay nhờ có áo len của anh, nó cũng ấm được phần nào....
Niềm tin đã không còn, thì cũng đừng nên buồn khi nó mất đi...
Sau chuyện này, em cũng nhận ra nhiều điều rằng....Người ta thường hay lo ngại về những mối quan hệ cũ, mối quan hệ tưởng chừng sẽ là mãi mãi. Điều đó quá đúng bởi lẽ cảm xúc của con người khó lòng mà đoán được, lúc này như vầy, lúc khác lại như kia, khó mà khẳng định được là nó nguyên vẹn. Những thứ vốn gọi là cũ, vì đơn giản nó không thích hợp. Cho nên, đừng để tâm nhiều đến nó, bởi vì ngoài cảm giác ra thì nó rỗng tuếch, chả còn lại gì....
Cho đến khi, anh ra đi, em mới nhận ra được dù em có sẵn sàng gạt bỏ những chuyện cũ xưa thì anh cũng chẳng thể quay lại với em được nữa. Mãi cho đến khi một mình ôm lấy nỗi thương tâm không ai thấu như thế, em mới nhận ra điều quan trọng là cần phải quên đi anh, quên đi cái quá khứ đau buồn thì nhiều và hạnh phúc cũng chả bao nhiêu.
Niềm tin đã không còn, thì cũng đừng nên buồn khi nó mất đi...
Thật ra, nếu còn gặp lại được anh, em chỉ muốn cảm ơn anh hai điều, thứ nhất là cảm ơn anh đã cho em nhận ra nhiều điều mà em còn chưa khám phá hết, cho em nhận ra được " Niềm tin đã không còn, thì cũng đừng nên buồn khi nó bị mất đi ". Và điều thứ hai em muốn là cảm ơn anh đã dành tặng em chiếc áo lennày, mặc dù nó khá to nhưng em nghĩ rằng với nó, mùa đông năm nay em sẽ không lạnh nữa, trái tim em được sưởi ấm vì chiếc áo chứ không phải... vì anh.
~~" Thứ vô giá mà họ để lại - Cũng chính là vật quý giá mà chúng ta nhận được "~~
#Choww

0 comments:

Post a Comment

Search This Blog

Powered by Blogger.

Total Pageviews

Popular Posts

Blog Archive